🐮 Đọc Truyện Quà Của Bố

Việc biết được cách giúp con phát triển khả năng ngôn ngữ là rất cần thiết cho bố mẹ trong việc xây dựng một nền tảng vững chắc để giúp bé trong quá trình này. Bố mẹ nên dành nhiều thời gian để nói chuyện hoặc cùng trẻ đọc sách vì chúng rất tốt cho việc cải thiện vốn từ vựng và ngữ pháp của bé. Bài thơ Quà Của Bố Bố em là bộ đội Ở tận vùng đảo xa Chưa lần nào về phép Mà luôn luôn có quà Bố gửi nghìn cái nhớ Gửi cả nghìn cái thương Bố gửi nghìn lời chúc Gửi cả nghìn cái hôn Bố cho quà nhiều thế Vì biết em rất ngoan Vì em luôn giúp bố Tay súng luôn vững vàng. Đọc Chương 4: Tình thương của cha của truyện Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư thuộc thể loại Kỳ Ảo do tác giả Gia Cát Tư Uyển xuất bản tại vtruyen.com Xem như đây là phần quà ta tặng lại cho ngươi đi". nhưng chắc chắn không có truyện cổ tích!Nếu như Romeo không phải Nếu bạn băn khoăn không biết nên chọn quà gì tặng bố mẹ người yêu vào ngày tết, hãy tham Đây chính là điểm nhấn tạo nên nét đặc biệt cho bộ bàn cờ, vừa mang chậm chất truyền thống lại vừa có nét hiện đại. 6. Bộ đồ dùng nhà tắm PCS Bộ đồ dùng nhà tắm được thiết kế độc đáo với lớp men sứ sạch sẽ Trên đây là những món quà ý nghĩa dành tặng bố mẹ người yêu trong ngày ra mắt của bạn. Manga Mandarin cho Android là app đọc truyện tranh tiếng Trung hấp dẫn và hiệu quả trên mobile. Thông qua những mẩu truyện hài hước, gần gũi đời sống, Manga Mandarin cho Android không những giúp bạn giải trí mà còn cải thiện vốn từ vựng cùng khả năng giao tiếp tiếng Trung mỗi ngày. Là một cuốn sách tranh cho trẻ sơ sinh, rất phù hợp làm quà tặng, gồm tất cả 4 cuốn trong bộ "Kutsukutsu Aruke no Hon", vẫn được yêu thích kể từ khi phát hành. Nó tạo được điểm nhấn trong lòng người đọc chính là câu chuyện hài hước không chỉ đáng yêu mà còn gần gũi với cuộc sống của em bé. Nấm chaga là một trong những thực phẩm Hỗ trợ điều trị bệnh hiệu quả ngày càng được ưu chuộng bởi người tiêu dùng trên thế giới trong đó có Việt Nam. Hãy cùng Thảo dược TP Việt Nam tìm hiểu xem nấm chaga là nấm gì và cùng khám phá về công dụng của nấm chaga với sức khỏe con người. " Món quà Giáng Sinh ", " Món quà của nhà thông thái " hay " Món quà của các đạo sĩ " (nhan đề gốc tiếng Anh "The Gift of the Magi" ), là một truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn người Mỹ O. Henry, có nội dung kể về một cặp vợ chồng trẻ và cách họ đối phó với những thách thức của việc mua quà tặng Giáng sinh bí mật cho nhau với số tiền ít ỏi mà họ có. Quà Của Bố (Trần Đình Dũng) - GIẢM 11%, Quà của bố là món quà đích thực. Truyện ngắn - Tản văn; Quà Của Bố "Nếu bạn là một người mẹ, đọc "Quà của bố" để cảm nhận rõ rệt và sâu sắc hơn tâm hồn của cha các con mình. Nếu bạn là một cô gái sắp z8FnHnM. Gấp cuốn tạp bút Quà Của Bố QCB lại, tôi chỉ muốn hít thở một hơi thật sâu, cho lồng ngực căng tràn những cảm xúc từ sách dần lắng dịu.. Những dòng chảy nghịch chiều nhau như một bản giao hưởng rộn ràng niềm vui lại có ít nhiều khoảng lặng, những nốt trầm lỗi nhịp... Không khuôn phép, đạo mạo như các loại sách giáo dục, Trần Dình Dũng đã viết QCB như những lời tự sự cho chính mình, và cho hai con. Từng mẩu chuyện nhỏ đời thường, như những mảnh ghép hình kết thành bức tranh sinh động về mái ấm của ba bố con Trần Đình Dũng. Ngôi nhà chỉ có 3 người, khuyết mất một góc, nên chỉ có thể là một tam giác, một tam giác cân, với bố là đỉnh, cân đều cho hai con - giữa yêu thương và dạy dỗ, giữa chăm sóc và trải nghiệm, giữa chiều chuộng và nghiêm khắc. Anh ví von "Nhà thiếu cha như nhà thiếu nóc. Nhà thiếu mẹ như nhà thiếu vách. Nhà thiếu con như nhà rỗng không". Trong QCB, Bố Dũng đóng cả hai vai nóc nhà và vách nhà. Có lẽ vì thế mà bố Dũng được các bạn của con gái nhận xét là "tình cảm". Cái "tình cảm" mà không phải ông bố nào cũng có được, và chính bé Ti, con gái Bố Dũng cũng nhận ra điều đó "- Bố ơi, bạn con nói bố tình cảm - Là sao? - Lúc bố hỏi con có muốn bố ngồi cùng không? Con có cần gì không? Bố ở ngay đây, cần gì gọi bố nhé. Bạn con nói bố của bạn ấy không như thế. - Ừ, ai cũng thương con, nhưng mỗi người có một cách thể hiện. Thế con nói với bạn sao? - Con nói bố bạn là bình thường, bố tớ là bất thường. - Bất thường? Con nói bố khùng hả? - Dạ, nhưng con thích bố khùng vậy hoài." Có ai mà không yêu thương con, nhưng có lẽ ở Bố Dũng, tỉ lệ ấy phải nhân gấp đôi. Bố Dũng yêu hai con bằng trái tim ấm áp và nhạy cảm của mẹ, tinh tế và hóm hỉnh của bố. Anh bảo "Bố yêu con, vừa đủ để làm mọi điều nhỏ nhặt, và cũng vừa đủ để leo mãi con dốc dài của cuộc đời...Vừa đủ để lo lắng mỗi khi con nóng sốt. Vừa đủ để sợ hãi mỗi khi con đi chơi về muộn. Bố yêu con vừa đủ để đắp chăn cho con hằng đêm, ngồi chơi với con hằng giờ. Bố yêu con, vừa đủ để mỉm cười một mình, vì nhớ con". Bố cũng yêu con vừa đủ để cùng con đạp xe trong mưa, cùng xì xụp hai tô mì gõ bốc khói. Vừa đủ để cùng con ngồi vỉa hè ăn gỏi bệt "Con gái sung sướng trộn trộn trộn, gắp gắp gắp, nhai nhai nhai. Ông bố hướng dẫn con thêm tuyệt chiêu húp húp húp" Trong ngôi nhà nóc-vách là một của anh, hạnh phúc đến từ những việc rất nhỏ, là cả nhà cùng nhau chế biến và thưởng thức món "Vetula" mỗi cuối tuần, là cả ngày hì hụi sơn sơn, phết phết của hai bố con, là khi con gái khum khum đôi bàn tay múp míp đút cho bố miếng bánh tráng me ngào nhỏ xíu xiu... là khi con trai lúc 12 tuổi đã tự thú " Con có nói dối bố. Nhưng lúc con ôm bố và nói thương bố là con nói thật đó." Bố Dũng luôn tự nhận mình là một ông già lẩm cẩm, một ông bố bất bình thường, một ông bố nông cạn. Nhưng tôi nghĩ anh là một ông bố cầu toàn, anh chăm chút cho con hơn cả một bà mẹ - từ cắt móng tay, móng chân, đến tắm gội, chải đầu, khám răng, ủ ấm...anh còn là một ông bố luôn dạy dỗ và hướng dẫn hai con - từ vệ sinh thường thức, kỹ năng sống mạnh mẽ năng động, đến những đạo lý sống đẹp ở đời. Anh dạy con trong mọi thời điểm, lúc sơn xong một cánh cửa, khi dựng một cây thông, khi gặp hoài đèn đỏ, hay khi học cùng con. Hay nhất là cách dạy con của anh - không áp đặt, không đặt yêu cầu của bố cho hai con, khuyến khích các con làm điều các con thích, ủng hộ các con sống với giấc mơ của mình, không bao giờ ngăn cấm hoặc chỉ trích chê bai. Bố Dũng như một hướng dẫn viên tận tâm, tận tình luôn đồng hành cùng hai con, trang bị "tận răng" cho hai con hành trang vào đời, chỉ mong các con sống trung thực và mạnh mẽ, biết ước mơ, có chính kiến, biết lựa chọn để quyết định. Tôi đã lặng người xót xa khi đọc đoạn thư bố viết khi bước vào tuổi dậy thì, dạy con cách chăm sóc cơ thể trong chu kỳ kinh nguyệt. Bố Dũng đã vào vai "mẹ" rất tròn, anh đã không để con gái phải bỡ ngỡ hay thiệt thòi vì thiếu mẹ. Thiếu Mẹ, cái vách nhà tưởng chừng như đã được bố Dũng đóng thay trọn vẹn cho hai con, nhưng với chính mình, tôi đã thấy đau đáu trong anh một nỗi buồn ẩn giấu, buồn vì không thể chia sẻ, buồn vì phải gồng mình làm điểm tựa duy nhất cho hai con, buồn vì cảm thấy hụt hẫng khi con trưởng thành đã trốn khỏi vòng ôm của bố, buồn vì không thể kiềm chế những áp lực của bản thân mà trút vào hai con. Đã có những đêm anh không ngủ được, đi vào phòng hai con nhìn con ngủ, ôm con, hôn con, hít hà mùi con, rồi lặng lẽ chờ trời sáng. "Kẻ độc hành, tưởng như nương tựa bầy đàn lại ẩn chứa sự tách mình trong đồng loại...Bố chẳng thể nào nói về nỗi buồn của mình, nó được quấn chặt nhiều lớp vải thô, như đồ sơn mài được làm cốt. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy hào quang ánh sáng, nước sơn bóng lộn, nhưng không nhìn thấy những tấm vải quấn chặt cốt gỗ, không làm cho nứt nẻ bung tróc với sự thay đổi của thời tiết, thời gian. Bố cho con nửa sự thật, các con chỉ nhìn thấy bố vui cười, nhiều bạn, đi đến đâu cũng gặp người quen, ăn ngon mặc đẹp. Các con chẳng bao giờ biết bố mất ngủ trong đêm, chẳng bao giờ biết bố buồn, chẳng bao giờ biết bố khóc" Có lẽ tôi đã cùng khóc với bố Dũng, như đã từng cười với ba bố con anh khi đọc QCB. Cảm ơn món quà cho hai con của anh đã trở thành món quà quý cho cộng đồng, bằng lối viết nhẹ nhàng dí dỏm, nhưng sâu sắc và có tính giáo dục cao, anh đã trải lòng mình trên từng con chữ để QCB đi vào lòng bạn đọc, để con cái có thể hiểu và trân trọng hơn những vòng ôm và cả những la rầy của bố mẹ - cũng là để bố mẹ soi lại chính mình trong cách yêu thương và dạy dỗ con. Hạnh phúc là thương yêu và được thương yêu Hạnh phúc là có bà, có bố, có hai con. Những thế hệ trẻ như chúng ta, không được trải nghiệm hoặc tuổi thơ có đôi nét giống thì nên đọc, đọc để cảm nhận, đọc để yêu quê hương thơ thật đẹp biết bao! Ta có thể thoái mái nô đùa, vui cười, vô lo, vô nghĩ. Mà đã là trẻ con thì chắc hẳn sẽ luôn thích thú với những món quà. Có đứa trẻ nào lại không vui khi nhận được quà cơ chứ? Hôm nay, mình muốn chia sẻ cho các bạn những niềm vui nho nhỏ mà mình nhận được qua câu chuyện “Người nhà” trong cuốn sách “Tuổi thơ im lặng” của tác giả Duy đứa trẻ trong câu chuyện này sống ở một vùng thôn quê nghèo khó nhưng vẫn có một tuổi thơ ấm áp. Bố của chúng, mỗi lần đi câu về, luôn mang theo những món quà. Không đắt tiền, hoa mĩ, đó là món quà mộc mạc, giản dị nhưng cũng đủ để lũ trẻ vô cùng vui vẻ, thích thú. Nào “cà cuống, niềng niễng đực, niềng niễng cái bò nhộn nhạo. Hoa sen đỏ, nhị sen xanh tỏa thơm lừng. Những con cá sộp, cái chuối, cá chõn quẫy tóe nước, mắt thao láo”. Quà của bố khiến chúng mê mẩn, hay đơn giản là hạnh phúc vì “Mai mẹ lại có tiền đong gạo”. Rồi mỗi lần bố đi cắt tóc về, mở hòm dụng cụ ra là cả thế gian trên đất con sập sành, con bọ bầu to xụ, mốc thếch, ngó ngoáy. Hấp dẫn nhất với đám trẻ chắc hẳn là những con dế đực, cánh xoăn. Cả lũ rủ nhau mang dế ra chọi, chụm đầu vào xem, tiếng cười nói vang lên rôm đông hết dế, bố lại có thức quà khác. Biết bao nhiêu là sách Truyện Kiều, Lục Vân Tiên, Tam Quốc chí…Đám trẻ say sưa đọc sách của bố, có khi những nhân vật trong truyện đi cả vào giấc mơ. Có đứa ao ước mình trở thành Lục Vân Tiên, ra tay giúp đỡ người trong thiên hạ. Có lẽ, những nhân vật ấy cùng cuốn sách của bố đã mang lại biết bao tri thức, niềm vui và cùng chúng lớn lên với thật nhiều hoài bão. Cũng giống như bố mẹ mình khi mình còn nhỏ vậy, bố thường chở đi chơi, đi mua sách, còn mẹ cứ chiều chiều lại mua mấy thức quà cái bánh, cốc chè cho. Thế mới nói, tuổi thơ của mỗi thế hệ có thể khác xa nhiều, nhưng tình yêu gia đình đối với mình thì chẳng khác gì. Ta đọc để hiểu hơn về cuộc sống nông thôn, khó khăn ngày đó và để nhớ đến tuổi thơ riêng của mình. Những niềm vui ngày đó thật tự nhiên, giản dị mà đơn thuần. Hạnh phúc ấy là mong chờ bố về, được quây quần bên gia đình hay nô đùa cùng đám bạn. Bằng giọng văn nhẹ nhàng và mộc mạc, tác giả Duy Khán như đưa bạn đọc lên chuyến xe trở về với tuổi thơ êm đẹp trong kí ức của mỗi người. Không bộn bề cuộc sống, không lo nghĩ, ưu phiền, tất cả chỉ còn đọng lại là tiếng cười trong trẻo của đám trẻ đồng quê. Những thế hệ trẻ như chúng ta, không được trải nghiệm hoặc tuổi thơ có đôi nét giống thì nên đọc, đọc để cảm nhận, đọc để yêu quê hương mình. Bài dự thi số 46Thí sinh tham dự Dương Ngọc AnhCuộc thi viết Trú đông Ấp ủ tâm hồn trong từng trang sách

đọc truyện quà của bố