🐋 Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 2: Đêm đầu, học cách khẩu giao cho đại dương vật của chồng. 2020-03-03 04:46:29. Chương 7: Khẩu giao dưới chân, xin chồng dùng dương vật mài tao huyệt Chương kết thúc mối tình thầm mến nở hoa kết trái ~ 2020-03-03 04:46:29. Bạn đang đọc bộ truyện Vợ Bé Nhỏ
Danh sách chương truyện Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác tác giả Tùng Thử Túy Ngư. Đọc truyện ở TruyenYY để được cập nhật chương mới nhanh nhất. Danh Sách Chương (580) - Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
Truyện Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo hay nhất của tác giả Ức Tích Nhan. Với chương Chương 477: Kết thúc Tôn Đại Phi và Ôn Uyển bạn sẽ lạc bước vào thế giới gay cấn với tình yêu lý trí, hận thù xen kẽ nhau thủ đoạn bất chấp mọi để đạt được mục đích.
Trong trận chiến chống Pháp giải phóng dân tộc, đại tướng Võ Nguyên Giáp còn nỗi niềm riêng: trả thù cho người đồng chí, người vợ yêu đã hi sinh khi chưa tròn 30 tuổi.-----Kỳ sau:Chuyện tình yêu của đại tướng Nguyễn Chí Thanh
Sử dụng tự do để yêu thương. Từ điều này, ngỏ lời với các đôi vợ chồng, Đức Thánh Cha nói rằng khi xây dựng gia đình, với sự trợ giúp của ân sủng Chúa Kitô, họ đã thực hiện một quyết định can đảm: "không sử dụng tự do của anh chị em cho riêng mình, nhưng để yêu thương những người mà Thiên
Tác phẩm: Omega Của Đại Tá Cấm Dục. Tác giả: Nguyệt Cầm Ỷ Mộng. Thể loại: Đam mỹ, ABO, ngọt sủng, quân nhân. Số chương: Chính văn hoàn 129 chương + chưa xác định phiên ngoại ( tùy tg ). Văn án: Tác giả tính đặt tên bộ này là. Không thể phát tình? tới một lần sẽ
'Khu Rừng Nhỏ Của Hai Người' tập cuối: Kết thúc viên mãn, Trang Vũ - Ngu Mỹ Nhân hôn nhau tận 1 phút Ở tuổi U60, 'chị đại' Kim Hye Soo vẫn phong độ rạng ngời trong phim cổ trang mới
Ashoka đại đế (tựa gốc: Chakravartin Ashoka Samrat) là một loạt phim xà phòng Ấn Độ năm 2015, được phát sóng trên Colors TV từ năm 2015 đến năm 2016. Bộ phim được tạo ra và kịch bản được viết bởi Ashok Banker. Phim có sự tham gia của Mohit Raina trong vai Ashok.. Chakravartin Ashoka Samrat dựa trên cuộc đời của Ashoka
Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc. 10. Trung bình: 10 (1 vote) Tác giả: Tần Tích. Dịch giả: VinJR. Mục sách : Ngôn tình Trung Quốc. Tình trạng: Đang ra. Từ khóa: Ngôn Tình. Nguồn CV: Tàng Thư Viện. Editor: VinJR. Số chương: 317 chương + 17 NT.
aPJxZE. Thể loại Hiện đại, ngọt, sủng. Convert gachuaonl Nguồn CV Tàng Thư ViệnEditor VinJRSố chương 317 chương + 17 NTVốn định uống rượu để lấy thêm can đảm thổ lộ với người trong lòng, kết quả không nghĩ tới là uống say mèm, trước mặt đám đông nôn lên người Cố đại thiếu có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, hậu quả cũng có thể nghĩ, vì mạng nhỏ mà suy tính, cô thừa dịp mọi người không chú ý, vụng trộm chuồn đó, cầm thư tình đã chuẩn bị kỹ, cô đứng ngoài cửa phòng của người trong lòng, cô đang vô cùng thâm tình nghĩ kỹ, cửa liền mở ra, cô lập tức trợn tròn mắt, Cố Mộ Nghiêm?Chân cô như bôi dầu chuẩn bị chuồn nữa, một bàn tay từ phía sau bắt lấy cổ áo của cô, Cố đại thiếu xanh mặt, "Lại để cô chạy, mặt của tôi đặt ở đâu chứ!"Hai người đấu trí đấu dũng một đêm, cũng không nghĩ đến, tỉnh lại đối mặt là một đống tóe lửa, cùng với một đám người chằm chằm vây xem, Tần Tích cho rằng thứ đợi mình là một tờ chi phiếu, sau đó để cô cút ra xa!Là cô đang ảo là ai ngờ, Cố đại thiếu vậy mà không hành động như lẽ thường, ở trước mặt mọi người đổi trắng thay đen, kiên quyết bắt cô phụ trách với anh, mà trưởng bối vậy mà lại còn đồng ý!Đầu óc người nhà họ Cố cũng không bình thường! Cũng không điều tra rõ ràng liền tác thành cập đôi!Thiếu con đâu cũng thiếu đến nổi phải dùng bạo lực để cướp đoạt sao?Tần Tích ngửa mặt lên trời thở dài, đây là cái gì quỷ nha! Cô chỉ cần chi phiếu, không muốn lập gia đình!. . . . . .Cố Mộ Nghiêm vốn chỉ là muốn giáo huấn cái người cả gan làm loạn này, người con gái đoạt đi nụ hôn đầu tiên của anh, đúng là sẽ theo lẽ thường mà giáo huấn, không nghĩ tới chơi đùa thành nghiện, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đến gần phụ nữ, nhưng mỗi một lần đến gần cô, đều làm yết hầu của anh căng thẳng!
"Ai, không biết lúc nào Mộ Nghiêm mới có thể đi ra được đây." Cố Đình Dư nặng nề thở dài một cái, vốn cho là người một nhà có thể vui vẻ hòa thuận, nhưng không ngờ ngày kết hôn đó lại xảy ra thảm kịch như Thu gọi điện thoại cho Cố Mộ Nghiêm, vốn cho là anh sẽ không trở về, nhưng không ngờ anh nói sẽ trở lại ngay lập tức, Hàn Thu biết anh còn chưa có ăn cơm tối, lập tức đi đến phòng bếp làm cho anh một tô Mộ Nghiêm cơm nước xong thì lên lầu, lúc nửa đêm, Hàn Thu xuống lầu rót nước, lại nhìn thấy ánh sáng lộ qua cánh cửa khép hờ, Hàn Thu đi tới, gõ cửa, bên trong không có bất kỳ phản ứng gì, bà đẩy cửa ra đã nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi trên sô pha, trong tay cầm vòng tay của Tần Tích đã từng đeo qua phát ra ngây ngô, đây là thứ duy nhất còn lại trong tay anh sau khi Cố Mộ Nghiêm tỉnh dậy ba năm trước, cho dù ba năm nay làm cái gì, anh vẫn mang theo người, không cho bất kì ai chạm luôn luôn nhớ dáng vẻ Cố Mộ Nghiêm tỉnh lại không thấy Tần Tích, anh nổi điên đi tìm bóng dáng của cô, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được, sau đó anh trầm tĩnh, an tĩnh, bắt đầu khôi phục lại cuộc sống bình thường, nhưng anh dành nhiều thời gian vùi đầu vào trong công việc hơn, chỉ còn một chút mong đợi trong đôi mắt tuyệt vọng của anh, ánh sáng nho nhỏ đang gắng sức của anh, anh đang mong đợi, chờ Tần Tích trở tất cả bọn họ đều biết Tần Tích vĩnh viễn sẽ không trở về, cô đã chết rồi, nhưng ai cũng không muốn chọc thủng ảo tưởng trong lòng anh, bởi vì đây là một chuyện rất tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy anh như bây giờ, trong lòng Hàn Thu không có dễ chịu, bà tình nguyện anh phát tiết ra ngoài, làm bất cứ chuyện gì, chính là không muốn giống nhìn như là người bình thường thế này, nhưng thực tế là cái xác không hồn."Mộ Nghiêm." Hàn Thu rốt cuộc không nhịn được đi giật mình, sau đó cẩn thận thu vòng tay, thản nhiên nói "Sao mẹ còn chưa ngủ?"Sun520 – mắt Hàn Thu ướt át, bà nghĩ một lúc rồi nói rất là nghiêm túc "Mộ Nghiêm, con tỉnh lại đi, Tiểu Tích đã chết, con không cần phải như vậy, cho dù con đợi thêm mười năm hai mươi năm nữa, con bé cũng sẽ không trở về nữa đâu.""Cô ấy không có chết." Cố Mộ Nghiêm nhìn phía ngoài cửa sổ "Cô ấy chỉ tạm thời rời đi mà thôi."Hàn Thu nắm chặt hai tay, nghẹn ngào quát anh "Con rốt cuộc muốn lừa gạt mình bao lâu nữa đây hả, con bé chết rồi, con bé chết ở trong ngực của con, chẳng lẽ con không biết sao? Tiểu Tích chết rồi, chúng ta cũng rất buồn, nhưng cuộc sống của chúng ta còn phải tiếp tục, con biết mọi người chúng ta thấy con như bây giờ, trong lòng chúng ta có bao nhiêu đau lòng hay không? Con có từng suy nghĩ qua cảm giác của chúng ta sao?"Bà vốn cho là thời gian sẽ làm cho Mộ Nghiêm đi ra, nhưng bây giờ bà đột nhiên cảm thấy không phải như vậy, nếu như không đi chọc thủng ảo tưởng của nó, nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, vĩnh viễn đắm chìm trong trong giấc mộng của mình, bà không thể để cho con trai của mình tiếp tục như vậy Mộ Nghiêm đứng dậy, giống như không nghe thấy lời nói của Hàn Thu vậy "Con muốn đi ngủ, mẹ cũng nghỉ ngơi đi." Nói xong, anh đi về phía phòng Thu rơi nước mắt, Cố Đình Dư từ ngoài cửa đi tới nắm bả vai của bà, giữa hai lông mày có khuôn mặt u sầu "Đi thôi.""Ông xã, em nên làm thế nào mới có thể làm cho Mộ Nghiêm trở nên giống như trước đây, nếu như có thể để cho Mộ Nghiêm trở về như trước đây, em nguyện ý trả bất cứ giá nào." Hàn Thu đau lòng tựa vào trong ngực Cố Đình Đình Dư không biết trả lời như thế nào, nếu ông biết có cách gì, ông đã sớm làm, mà không phải nhìn con trai mình vẫn làm kiêu ngạo sống thành như bây tuần lễ sau, lúc ăn cơm Hàn Thu nhìn thấy vị trí Cố Mộ Nghiêm trống không, hỏi Cố Đình Dư "Mộ Nghiêm đâu?""À, nó mới vừa gọi điện thoại nói nó muốn đi công tác, nó cũng sẽ không trở về sớm." Cố Đình Dư trả lời. "Đi công tác? Đi đâu công tác?" Hàn Thu thuận miệng vừa hỏi, lại không nghĩ rằng bỗng nhiên Cố Đình Dư im lặng, Hàn Thu cũng ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Dư thì Sun520 – được ông nói "Luân Đôn."Tay Hàn Thu cầm đũa không để lại dấu vết run lên, Cố Đình Dư vội vàng cầm tay của bà "Bà xã, đừng nghĩ nhiều, Mộ Nghiêm chỉ vừa vặn đi đâu đó công tác mà thôi.""Ông xã, năm đó em có phải làm sai hay không, em không nên khiến Tiểu Tích đi Luân Đôn tìm Mộ Nghiêm, nếu như con bé không đi, sau tất cả đều sẽ không xảy ra, Tiểu Tích có lẽ sẽ không phải chết, Mộ Nghiêm cũng sẽ không trở thành như bây giờ."Cố Đình Dư biết đây là kết quả trong lòng của Hàn Thu ba năm nay, ông an ủi cười cười "Chuyện không liên quan đến em, không phải có đôi lời nói là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, có thể Tiểu Tích và Mộ Nghiêm là có duyên không phận, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi."**Cố Mộ Nghiêm đi đến thành phố Luân Đôn lần nữa, tiến vào trong trang viên, nơi này tất cả đều giống như ba năm trước đây, gần như là không có thay đổi chút nào, đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài, trong lòng của anh có một chút mong đợi, giống như anh có thể nhìn thấy cô ở đây dưới trong phòng bếp, một tay Vạn Kiệt đang cầm cái muỗng, một tay cầm cái nắp, vụng về làm món ăn, làm cho phòng bếp giống như hai lần đại chiến vậy, anh đau lòng, tại sao phải nhường cho một đấng mày râu như anh ta nấu ăn chứ, rõ ràng có thể gọi đồ ăn mua bên ngoài, thật sự không biết lão đại nghĩ như thế nào, thật vất vả mới làm được món ăn, Vạn Kiệt mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm xuống lầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nghe anh nói "Tôi đi ra ngoài một chuyến, sau đó trở lại.""Lão đại, anh không ăn cơm sao?" Anh ta mất rất nhiều công sức mới làm được Mộ Nghiêm liếc mắt một cái nhìn món ăn đen sì trên bàn chẳng khác nào một tấm gỗ cháy "Cậu ăn đi."Vạn Kiệt ai oán nhìn anh, sớm biết Cố đại thiếu không ăn, anh ta cũng không phải làm việc chăm chỉ trong phòng bếp như vậy, thấy Cố Mộ Nghiêm đi nha ra cửa, anh ta vội vàng đuổi theo "Cố đại thiếu, nếu không tôi với anh cùng đi ra ngoài nhé."Một mình anh ta nhàm chán ở đây, đi ra ngoài, nói không chừng còn có thể có một bữa ăn ngon, anh ta cũng không muốn ăn đống than kia."Không cần." Anh muốn đi ra ngoài dạo một Kiệt dựa vào cánh cửa, rất là ai oán nói "Cố đại thiếu, anh sớm trở lại!" Dáng vẻ này của anh ta chỉ còn kém phất tay lụa lau nước mắt Mộ Nghiêm không để ý đến anh ta, ngồi lên xe rời đi, anh dừng xe ở ven đường, xuống xe đi mua một ly cà phê, mới vừa ngồi lên xe, điện thoại di động reo, anh mới vừa nhận, bên kia đã truyền đến tiếng gào to của Hà Diệc "Anh họ, nghe nói anh ra khỏi nhà rồi hả? Ở nơi đó, em đến tìm anh chơi nha.""Thằng nhóc đáng ghét, tôi đến vì công việc, không phải đến chơi." Người đã hơn 20 tuổi, nói chuyện còn như vậy."Cái này lại không xung đột, anh làm công việc của anh, em chơi phần em, anh không phải biết gần đây em đều sắp bị anh trai phiền chết được, ngày nào anh trai cũng buộc em đến công ty, quỷ mới biết em không cảm thấy hứng thú với những thứ đó chút nào, anh họ, anh hãy thu nhận em đi mà."Hoá ra thằng nhóc này là đến tránh nạn chỗ anh đây mà. "Không được." Cố Mộ Nghiêm từ chối một tiếng, thằng nhóc kia nhất định làm cho không khí ngột ngạt. Sun520 – Hà Diệc giận đến thiếu chút nữa nhảy lên "Anh họ, làm sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ!""Tôi như vậy đấy, cậu cũng không phải là người biết tôi lần đầu, cúp đây." Cố Mộ Nghiêm mặc kệ cậu ta, mới vừa đặt điện thoại di động xuống, nổ máy xe, từ bên cạnh chạy ra một bóng người nhỏ bé, anh nhanh chóng dừng ngay, nhướng mày, sau đó đẩy cửa xuống xe, chỗ cách xe chưa đủ một mét, một người mặc quần yếm, nhưng vẻ mặt vừa ngầu vừa đẹp cậu bé ngã trên mặt đất, đưa đến người chung quanh dừng chân vây xem, mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn luận ầm Mộ Nghiêm lên kiểm tra trước, anh có thể khẳng định xe của anh tuyệt đối không có đụng vào cậu bé này, mới vừa ngồi chồm hổm xuống muốn ôm cậu bé đi lên, thì thấy cậu bé mở mắt, nói tiếng Trung rất nhỏ có chút non nớt "Chú phải chịu trách nhiệm với con?” Lần này, Cố Mộ Nghiêm càng thêm xác định cậu bé không có việc gì, nhưng anh không ngờ tuổi nhỏ như vậy đã học được cách giả làm người bị đụng rồi, trong mắt lập tức hứng thú "Con muốn chú chịu trách nhiệm với con như thế nào đây?” Cậu bé nói như chuyện đương nhiên "Con muốn ở nhà của chú."Cố Mộ Nghiêm nhíu mày "Ở nhà chú sao? Con không sợ chú là người xấu sao?"Cậu bé rất là thông minh nói "Chú chẳng thèm động thủ với con."Còn nhỏ tuổi lại nói như vậy? Thật đúng là một thiên tài."Tại sao con muốn ở nhà của chú? Cha mẹ của con đâu?""Ngã Ly đi ra ngoài, nhưng con lại quên mang tiền ra ngoài, cho nên tạm thời gắng gượng ở nhà của chú." Cậu đứng ở đây một giờ, lúc đó thấy không ít người Châu Á, nhưng không có một người để cho cậu đồng ý đi với người kia, cho đến khi người đàn ông này xuất hiện, cậu theo bản năng chạy đến đây, có thể bởi vì mẹ là người Châu Á, cho nên cậu mặc dù từ nhỏ sống ở cái này nước ngoài, nhưng cậu lại không thích nơi này."Con bao nhiêu tuổi rồi?" Cố Mộ Nghiêm thấy cậu nhiều lắm là ba tuổi."Lập tức hai tuổi rưỡi."Lời nói hai tuổi rưỡi non nớt như vậy, còn dám ra ngoài giả làm người bị đụng, thật muốn biết cha mẹ cậu giáo dục thế nào."Chú rốt cuộc có đồng ý hay không?" Trên mặt cậu bé bắt đầu không kiên nhẫn."Đi thôi." Kỳ lạ, Cố Mộ Nghiêm cũng không có bài xích với cậu bé này chút nào cả, hào phóng để cho cậu bé lường Mộ Nghiêm ôm cậu vào xe, còn kiên nhẫn nịt dây an toàn giúp cậu, đây là lần đầu tiên có hứng thú cùng tò mò đối với một người xa lạ như thế "Con tên là gì?""Tần Mộ Tây" rõ ràng chính là tên cô bé, nhưng mẹ kiên trì lấy cái tên này đặt cho cậu, thật không hiểu nổi mẹ nghĩ gì nữa, cậu đường đường một bé trai nên lấy một cái tên khí phách hùng hồn mới Mộ Tây? Vừa nghe đến chữ Tần, bỗng dưng Cố Mộ Nghiêm chấn động.
"Anh cũng không phải là chưa có nhìn thấy qua." Cố Mộ Nghiêm cười nói."Anh nói lại lần nữa!" Đôi mắt của Tần Tích muốn phun lửa, ba năm qua, cô chưa bao giờ mất thể diện giống như bây Mộ Nghiêm thấy cô tức giận không thôi, thu lại nụ cười, vội vàng dụ dỗ nói "Đã xé rồi, em lại tức giận cũng vô dụng thôi, được rồi, đừng tức giận nữa mà."Anh cũng không muốn mới tìm được bà xã, lại làm cho bà xã tức giận mà chạy mất."Anh cút ngay." Tần Tích nhìn người đàn ông đang đè ép nhiên Cố Mộ Nghiêm không muốn rời đi, lại cố ý nặng nề đè ép cô xuống, vẻ mặt gian manh "Anh không cút.""Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"Sun520 – DĐ. Lê Quý Đôn"Anh muốn để cho em thừa nhận em là bà xã của anh, mà anh là người đàn ông của em, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.""Tôi không!"Nhà họ Cố? Đột nhiên, Tần Tích nhớ đến trong thư điện tử Tần Mộ Tây gởi cho cô có viết, nói là người nhà họ Cố ở Phượng thành bắt cóc bé."Chính anh đưa Mộ Tây đến đây, anh thật hèn hạ, thế nhưng dùng một chiêu này."Cố Mộ Nghiêm giải thích "Là anh đưa Mộ Tây đến, chỉ là lúc anh đưa bé đến vẫn không biết bé là con của chúng ta, nếu sớm biết anh đã đưa em cùng nhau về, cũng không phải đợi tới bây giờ.""Chớ nói lung tung, tôi không có thừa nhận anh là cha của Mộ Tây.""Em không thừa nhận cũng không thay đổi được sự thật anh chính là cha của Mộ Tây."Tần Tích thở ra một hơi, giọng nói dịu xuống "Được rồi, cho dù anh là cha của Mộ Tây thì như thế nào, trên thế giới có nhiều người có con rồi vẫn ly hôn nhiều đi. . . . . . Ưm. . ."Lời của cô còn chưa nói hết, miệng đã bị anh bị điên cuồng chặn lại, anh không muốn nghe cô nói lời làm cho anh khó chịu, cô bị anh hôn không thở nổi, đột nhiên trong đầu thoáng qua một hình ảnh, đã từng có một người đàn ông bá đạo như thế hôn qua mình, trong đầu của cô thoáng qua hai thân thể dây dưa với nhau, còn có tiếng thở dốc cực nóng. . . . . .Tay Cố Mộ Nghiêm nâng đầu của cô, thâm tình rồi lại thô lỗ hôn cô, hận không được nuốt trọn cả người cô vào trong bụng."Ưm ưm ưm. . . . . ." Tần Tích hơi thở mạnh, đưa tay đánh bờ vai của anh mấy Mộ Nghiêm chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu nhìn cô "Nhớ ra chưa? Chúng ta đã từng hôn qua vô số lần như vậy, nếu em còn chưa có nhớ ra, anh không ngại để cho em thể nghiệm một cái khác.""Anh dám!" Tần Tích nhìn anh chằm Mộ Nghiêm dùng hành động để cho cô biết mình có dám hay không, anh giống như sói đói bụng rất lâu rồi vậy, điên cuồng bắt đầu chiếm đoạt thân thể của cô, cuối cùng lúc cô không hề chuẩn bị, lập tức hòa làm một thể với cô, Tần Tích một hơi tức ở ngực, ba năm xa nhau, lần nữa ở chung một chỗ, thân thể cảm thấy có chút đau."Nhớ ra chưa?" Mỗi lần Cố Mộ Nghiêm làm một động tác cũng sẽ hỏi cô một lần."Anh đi ra ngoài cho tôi." Tay Tần Tích bóp bờ vai của anh, móng tay hãm vào trong da thịt của anh. Cố Mộ Nghiêm không chỉ không đi ra, còn càng thêm xâm nhập, Tần Tích đau đến hít vào một hơi, vốn là anh muốn dừng một chút đợi cô thích ứng, nhưng cô lại động lại xoay, anh thật sự nhịn không được rồi, nín ba năm, lần này muốn toàn bộ phát tiết ra ngoài.Sun520 – DĐ. Lê Quý ĐônThân thể Tần Tích rất là căng thẳng lại vô lực, không biết vì sao ngay cả tay cũng nâng không nổi, cô nghe được giọng của mình đều đang run rẩy "Hỗn. . . đản, tôi giết chết anh!"Loại cảm giác này giống như rất quen thuộc, lại giống như rất xa ngón tay của Cố Mộ Nghiêm và cô đan xen, động tác càng thêm cuồng dã, Tần Tích vẫn không ngừng mắng, bộ dáng nhíu mày không chịu nổi thấy tâm tình kích động của Cố Mộ Nghiêm, cô vẫn không đáng yêu giống như ba năm trước mịa mày, người đàn ông này là bao lâu chưa từng thấy phụ nữ rồi, có phải muốn giết chết cô không cùng, Tần Tích đều cảm thấy thân thể mệt rã rời, nhưng anh vẫn còn ở đó mà động động động, cô tức giận đến nỗi muốn đạp anh đi xuống, nhưng thân thể lại không có hơi sức, cho nên chỉ có thể dùng mắt tức giận nhìn anh chằm chằm, nhưng đổi lấy chỉ là anh chiếm đoạt thô bạo nó, cô muốn chết, nếu sự thật là như vậy, vậy thật là mất thể diện vứt xuống nhà bà ngoại rồi.**Bây giờ tâm tình của Tần Mộ Tây có chút phức tạp, vẫn cho là cha đã chết, nhưng bây giờ một người cha anh tuấn lại xông ra, hơn nữa lại là chú Cố nữa chứ, thật ra thì bé không có không thích chú Cố làm cha của bé chút trách bé thích gần gũi chú Cố như vậy, khó trách lúc chú Cố tắm cho bé, bé lại cảm thấy ấm áp như vậy, hoá ra chú Cố chính là cha ruột của biết mẹ và cha nói chuyện thế nào rồi? Hi vọng sẽ không đánh nhau."Mộ Tây, cha cậu thật mạnh mẽ." Trần Thần hâm mộ nói."Hắc hắc, tôi cũng vậy cảm thấy." Vẻ mặt Tần Mộ Tây hài Tâm nhỏ giọng hỏi Trần Thần "Anh trai, anh nói cha của chúng ta mạnh mẽ giống như cha của Mộ Tây không?"Trần Thần nói thật "Không biết, nhưng anh lại tin ánh mắt của mẹ, cha của chúng ta cũng lợi hại giống như cha của Mộ Tây thôi.""Dạ." Trần Tâm nặng nề gật Mộ Tây phủi mông một cái đứng lên, chuẩn bị đi ra phía ngoài, Vạn Kiệt nhìn Vạn Hổ núp ở góc tường "Tiểu thiếu gia, xử lý cậu ta thế nào?"Vạn Hổ vội vàng lại dập đầu lại cầu xin tha thứ "Tiểu thiếu gia, xin cậu tha cho tôi, cậu thấy tôi nơi này một đường phục vụ các người ăn uống rất tốt, cũng đừng so đo với tôi."Thật ra thì Tần Mộ Tây cảm thấy Vạn Hổ dại dột có chút đáng yêu, thứ người như thế có thể làm lão đại, thật không biết người phía dưới là dạng Hổ thấy Tần Mộ Tây không nói gì, liền lăn một vòng đến bên chân của Tần Mộ Tây "Tiểu thiếu gia, chỉ cần cậu lưu lại cho tôi một mạng, về sau tôi mặc cho cậu sai khiến, tuyệt đối không có hai lời, cậu coi như nuôi con chó, cầu xin cậu phát thiện tâm, tôi về sau nhất định một lòng hướng thiện, tuyệt đối không làm côn đồ nữa, tôi ngày ngày chạy đến lối đi bộ đỡ người già."Đầu Tần Mộ Tây đầy vạch đen, không biết nói gì "Ai cho ông đi đỡ người già, người già không có bệnh tim cũng bị ông hù dọa ra bệnh tim mất thôi.""Vậy tôi không đỡ người già, tôi không nhặt của rơi, tôi nhặt được tiền nhất định giao cho chú cảnh sát, tuyệt đối không nuốt riêng một phân một hào, tranh thủ làm công dân tốt hợp pháp." Khoé miệng Vạn Kiệt giật giật một cái, thật không biết tại sao có thể có người nguyện ý đi theo thứ người như vậy, đây rõ ràng chính là một cái hố to chứ Mộ Tây vốn là cũng không có tính toán giết Vạn Hổ, tuy nói có lòng muốn muốn bắt cóc bọn họ, nhưng cũng không có chiếm được tiện nghi gì, bây giờ còn bị sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần, cũng coi là trừng phạt hắn ta rồi."Có thể tha cho ông một cái mạng, nhưng ông nên nhớ, về sau mồng một mười lăm phải ăn chay niệm Phật, không cho bắt nạt người khác nữa, tôi sẽ để cho người giám thị ông, nếu ông còn dám làm chuyện xấu, cũng đừng trách tôi không khách khí.""Dạ dạ dạ, tôi bảo đảm tuyệt đối một lòng hướng thiện, hơn nữa tôi còn ngày ngày thắp hương phù hộ tiểu thiếu gia sống lâu trăm tuổi, thọ so Thiên Tề. . . . . ." Vạn Hổ nói qua một đống lớn lời nịnh hót, Tần Mộ Tây cắt đứt lời của hắn ta "Được rồi, đừng ôm chân tôi nữa, tôi phải đi."Vạn Hổ vội vàng buông ra, Tần Mộ Tây mang theo anh em Trần Thần đi ra ngoài, ngồi lên Vạn Kiệt rời đi lại uy hiếp Vạn Hổ một lần nữa "Nhớ lời của tiểu thiếu gia nhà chúng tôi đó, dám không làm theo, tùy thời muốn mạng nhỏ của mày đó."Vạn Hổ vội vàng ngoan ngoãn trả lời "Tôi nhất định nghe theo!"Mọi người rút lui, lúc này Vạn Hổ mới đặt mông ngồi xuống dưới đất, trên trán tất cả đều là mồ hôi, làm côn đồ còn khó hơn cảnh sát mà, vốn cho là làm côn đồ thì sau đó không cần nhìn sắc mặt người nữa, có thể diễu võ dương oai rồi, nhưng không ngờ khi côn đồ còn khó khăn – DĐ. Lê Quý ĐônTrần Tâm thấy dáng vẻ Tần Mộ Tây, sùng bái cực kỳ "Mộ Tây, mới vừa rồi cậu thật đẹp trai nha.""Ha ha." Đột nhiên được cô bé khen, Tần Mộ Tây có chút ngượng Thần thấy em gái mình một lòng toàn bộ dính vào trên người Tần Mộ Tây, có chút ghen ghét, trước kia trong mắt em gái chỉ có mình, lập tức trợn mắt nhìn Tần Mộ Tây, Tần Mộ Tây có chút như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu *vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì, Trần Thần làm gì trừng mình? Vạn Kiệt đưa Tần Mộ Tây và Trần Thần trở lại nhà họ Cố, trong nhà lập tức nhiều hơn ba người bạn, Hàn Thu bọn họ đừng nhắc tới có nhiều vui vẻ thế nào, cười đến giống như đóa hoa loa kèn vậy nhà họ Cố, Trần Thần không sợ Trần Tâm gặp nguy hiểm, cho nên cũng ít quan tâm đến Trần Tâm, ngược lại gần gũi với Tần Mộ Tây hơn, hai người đều cảm thấy hứng thú với vũ khí, Tần Mộ Tây muốn học công phu quyền cước, Trần Thần sẽ dạy cậu, không giấu giếm chút Tâm đi theo sau cái mông của bọn họ, nhìn Tần Mộ Tây học võ, cô ở bên cạnh kêu lên "Mộ Tây thật là giỏi, Mộ Tây rất đẹp trai!"Trần Thần nhìn em gái mình hoàn toàn luân hãm vào trong sức hấp dẫn của Tần Mộ Tây, nhíu nhíu mày, đi tới bên người Trần Tâm "Trần Tâm, anh trai nói cho em biết, chờ sau này em trưởng thành, em sẽ gặp được bé trai đẹp trai hơn khốc hơn, cô gái phải có ánh mắt nhìn xa nhìn lâu dài một chút."Vẻ mặt Trần Tâm ngây thơ "Anh trai, lâu dài là cái gì?"Trần Thần sửng sốt một chút, cậu biết lâu dài là có ý gì, nhưng lại không biết làm sao giải thích với Trần Tâm, cuối cùng chỉ có thể nói "Dù sao sau này em sẽ biết Tần Mộ Tây không phải khốc nhất là được rồi.""Ồ." Trần Tâm cái hiểu cái không gật đây Tần Mộ Tây cũng có chút võ, nhưng đánh nhau không có lực như Trần Thần, trước đó bé chủ yếu là tấn công vào máy vi tính, cho nên thuật cận chiến chỉ là phụ trợ, nhưng nhớ đến ngày đó nhìn thấy Trần Thần đánh nhau đẹp trai như vậy, Tần Mộ Tây rất là hâm mộ, âm thầm hạ quyết tâm phải chuyên cần luyện tập mới Thần thấy Tần Mộ Tây luyện tập một giờ, còn chưa có ý tứ muốn ngừng "Mộ Tây, nghỉ ngơi một chút thôi.""Tôi không mệt." Tần Mộ Tây cảm giác mình không dùng hết tinh lực Thu thấy Tần Mộ Tây luyện đầu đầy mồ hôi, rất là đau lòng, bưng nước ô mai đi ra "Mộ Tây, Trần Thần, Trần Tâm, mau tới uống nước ô mai nào."Tần Mộ Tây vừa nhìn thấy Hàn Thu ra ngoài lúc này mới dừng lại, bưng nước ô mai uống, Hàn Thu cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Tần Mộ Tây, càng nhìn càng thích, đây là cháu của bà, cháu trai bảo bối thật giỏi, về sau chắc chắn có tiền đồ hơn so với Mộ Nghiêm đó nha.
vợ yêu bé nhỏ của đại thúc